Tôi ghi câu chuyện này là truyện dài. Có thể. Nó không phải là mẫu chuyện viết (kể) thông thường như những mẫu truyện dài khác, có lớp lang, thứ tự theo từng mốc thời gian, của một số nhân vật trong đời sống. Truyện dài của tôi là truyện cà kê dê ngỗng về một (số) nhân vật, không có lớp lang, rời rạc, không đi theo tuyến thời gian trước sau nhất định. Đây là những suy nghĩ dài dòng về những ngày tôi và các người chung quanh tôi đã sống, đã trải, đã nếm đủ mùi vị của cuộc đời. Thương, yêu, ghét, hận. Nó thành hình trong đời sống tôi bằng những mẫu chuyện a, b, c, d, e... Nhưng nó cũng thể hiện tâm cảm, đời sống (tôi), của một lớp người, trước, sau, trên, dưới, bên cạnh (tôi, tôi không phải là tôi mà chỉ là một nhân vật, "tôi là ai mà thương quá đời này" tcs)...
Với những thương yêu, lừa lọc, những niềm tin và sự bội phản, những con người sinh ra bình thường với cuộc sống bình thường, đầy đủ đức tính "nhân chi sơ tánh bổn thiện". Và những sự không bình thường, như những thay đổi giới tính, hay cố gán ghép thay đổi giới tính (chẳng hạn).
Cái gì cũng hai mặt, hạnh phúc và khổ đau. Ý nghĩ đó quấn chặc lấy đời sống (tôi), dẫn dắt (tôi) đi tới quyết định, ghép nó lại thành một mảng (như) truyện dài - là những mảnh rời kết nối về một nhân vật, nhiều nhân vật...
Tôi đã qua những ngày tháng: thương, yêu, ghét, hận, thù... Tôi trở về (như) một tỳ kheo, theo hướng chân tu, nhưng không thích lên nát bàn vì nơi đó (theo tôi) chỉ toàn màu cà sa, màu vàng, xám, nâu. Tôi thích sắc màu tươi và sắc đẹp lộng lẫy...
Thôi thì đứng bên ngoài cuộc sống... nhìn đời bằng đôi mắt vô ưu, vô chính... trị, chỉ huênh hoang nói chuyện xàm xí, cho lãng quên đời.