Tần số rung cảm để chất thơ Titi Dang tỏa sáng chính là sự sảng khoái trong tư tưởng. Nhà thơ vui con chữ, mặc thế gian cứ dỗi hờn bởi trăm ngàn sai biệt không ai giống ai...
Vết Xưa vì vậy say hơi men. Ngất ngây đi vào tâm thức khách thưởng ngoạn với tình yêu hút mất...
VẾT XƯA...
Em đi...
Sợi nắng mong manh
Hoàng hôn tím rũ rêu xanh lối mòn
...
Hỏi tình:
Vương chút môi son
Vết xưa đọng sót... có còn...
Nụ yêu?
Còn đâu khoảnh trời hạnh phúc mà ta từng nâng niu, chiều chuộng! Lạc mất hay đánh rơi chẳng ý nghĩa gì khi mọi cái không còn hình hài. Sót lại chăng là khung trời kỷ niệm dịu vợi xa trong tiềm thức thỉnh thoảng hiện về. Yêu thương đã vuột mất thì Vết Xưa hướng ta về với niềm hoài cổ khóc cuộc tình lơi...
Hạnh phúc vốn mong manh như giọt nước. Giọt nước nào vỡ tan? Giọt nước nào lệ tràn...? Lặng đếm thời gian qua bốn mùa, dòng thơ Titi Dang lôi ta về đường xưa lối cũ... Nghẹn ngào thưởng thức bằng cảm xúc, dùng vị giác nếm trải các cung bậc vui buồn!...
Và rồi bất chợt biết đến một tác giả yêu con chữ hơn mọi thứ trên đời. Dòng thơ cần chia sẻ nhưng quên danh lợi chốn nhân gian...
NGẠO
Lạnh bước phong sương giữa kiếp đời
Thơ bầu rượu túi ngạo tình vơi
Gương Nga chẳng úa... tràn hương lộng
Bóng Nguyệt không phai... thắm mộng hời
Ngẩng mặt... môi cười, sầu rạn vỡ
Nghiêng hồn... mắt liếc, não buông rơi
Tìm vui nuốt đắng nào vương lụy
Dạo chốn nhân gian hết cuộc người!
Tính cách làm nên nét đặc thù! Vết Xưa là thi phẩm nữ tác giả Titi Dang muốn gửi đến bạn đọc một góc nhìn không toàn vẹn về tình yêu, mấy ai giữ được trong đời? Lúc nào đó, nhìn lại chặng đường đã qua, ta dành cho chút nuối tiếc... tuột mất...
Lắng nghe xuân về bên thềm vắng.
Mỗi mình ta ngồi nhớ tình xa...
Nghiên mực, bút đề
Vết Xưa còn đó...
Cuộc tình nào còn, mất?
Nhân gian dạo cuộc tình say...
Thi phẩm gửi vào đời của nữ sĩ Titi Dang ẩn dụ bao nhiêu thứ. Và có thể đối với tác giả, thơ chỉ là cuộc dạo chơi phong trần thỏa mãn con chữ, hơn là những phiền toái mà loài người thích gán ghép cho nhau. Vậy thì còn gì bằng: Men đời, chén rượu, khóc cười chỉ ta... Trút hết vào thơ. Nguồn cảm hứng cứ thế mãi tràn... trong băng giá...